Con đường...
Con đường tơ lụa
Tham vọng bất kham,
hắn khao khát toàn cõi miền xa lạ
Đến chính
hắn đôi khi cũng thấy tham vọng rồ dại quá
Hắn muốn trời ban cho
những ngôi sao đẹp nhất bầu trời
Muốn đất dâng lên
những nguồn vui nhất trần đời
(Goethe)
Tuổi trẻ nuối tiếc sự khờ dại, người già mong ước dại khờ lần nữa. Pakistan có cái đẹp trong lớp bụi, có cái cũ trong mới mẻ, có cái rời rạc trong một lịch sử dài, có cái thanh khiết trong sự pha trộn hết sức phức tạp. Là một đất nước bảo thủ nhưng đồng thời cũng hết sức mở ra với những gì mới mẻ. Là niềm vui trong sự bất lực, là cái chết len lỏi trong cõi sống, là cái chết nhanh để được xóa bỏ, là sự hồi phục kinh ngạc sau những mất mát.
Hằng ngày đi qua con ngõ hẻm đường dây điện đan nhau tứ tung, nhìn thấy ánh mắt vô hồn của con lừa, ta có lẽ sẽ khó hình dung được một cái gì đó rõ ràng, và đầy sức sống. Không phải chúng ta được dạy để tìm thấy vẻ đẹp nơi những gì nhơ nhuốc, tìm thấy vị ngọt của những giọt mồ hôi, tìm thấy trái tim trong dòng máu vỡ ra. Phải chăng ta phải lãng mạn nghèo khó để che đậy trách nhiệm phải thay đổi nó, lãng mạn đặt để chính mình làm trung tâm cho một “sứ mệnh” nghèo khó hóa. Ai yêu mà không muốn giống người mình yêu ? hay là muốn người mình yêu giống mình ?
Một năm qua đi, hằng ngày tôi đi qua cái nghĩa trang, đi qua cái chết. Ở đây, người ta chỉ để người chết có 3-4 tiếng. Không hòm, hằng ngày tối thấy người ta khiêng người chết trên cáng và chôn thật nhanh. Cái chết vì thế ít đau khổ hơn, cái sống được trả lại nhịp đập liên lỉ, đau khổ có là gì trong một nhịp sống không mấy vui tươi ? Cái chết chính là cách thức bắt đầu cho mọi nghi thức ở đây, chính sự phản kháng lại cái chết đưa người ta vào những chọn lựa sống.
Một năm ở đây, thật ít để nói đến kinh nghiệm, những con đường tơ lụa ở KPK có lẽ nói thật nhiều cho tinh thần của vùng đất 5 con sông. Đó là tham vọng của người Trung Quốc để bắc một nhịp cầu từ Đông sang Tây, là tham vọng để “trao đổi”, để “đón nhận. Người dân Nam Á quan trọng vải gấm hơn cả cái ăn, có lẽ quan trọng bộ Sari xinh đẹp hơn việc đảm nhận trách nhiệm cho con mình lên trường. Trang phục là phẩm giá, là cái bên ngoài nhưng đồng thời là cả một con người ?
Nhưng ý niệm về con đường tơ lụa với tôi nói đến một thứ tham vọng của con người, đứa con của địa lý những đồng thời luôn khao khát vượt qua địa lý. Đó là tham vọng của những Giêsu hữu đầu tiên ở Pakistan muốn đến mảnh đất Trung Hoa. Đó là tầm nhìn bắc một nhịp cầu giữa con người và Thiên Chúa. Là khao khát đáp lời cha Ricchi thăm non các cộng đoàn ở dọc con đường tơ lụa....nhưng rồi chết khi mới đến nơi ...như Xavier
Con người không phải chỉ là đứa con của lịch sử, nó còn muốn viết ra nó....giữ chặt nó và dứt ra khỏi nó....nhưng cuối cùng, người khác sẽ gắn nó với lịch sử cho dẫu những nỗ lực của nó...vì con người đâu học được bài học gì từ lịch sử đâu ?
....Tản mạn 1 năm ở Pakistan...

Nhận xét
Đăng nhận xét