Những huyền thoại
Huyền thoại của thành công
Trào lưu phân tích những huyền thoại vào giữa thế kỷ XX được tiên phong bởi chủ nghĩa cấu trúc. Huyền thoại trở thành những biểu tượng để thông diễn những cấu trúc trong suy tư của con người. Myths vì thế không là câu chuyện cá nhân nhưng là sự biểu lộ của cả một nền văn hóa mà hiện tại không thể thoát khỏi. Dường như tất cả đang hít thở một huyền thoại mà không ai có thể nắm bắt được. Không khí đi sâu vào trong huyết quản và chúng ta chỉ có thể cảm nhận.
Nền văn hóa chúng ta được xây dựng bởi những biểu tượng của thành công (Lesniak). Hay nói cách khác, chúng ta đang viết nên huyền thoại về thành công, về sự thay thế các giá trị, các thần tượng. Nếu biểu tượng (symbols) trở thành khung quy chiếu để con người hành động trong dòng lịch sử, thì hình ảnh của thành công chính là biểu tượng quy ước quá trình phán đoán và thậm chí những khao khát của con người, vốn bị quá trình biểu tượng hóa đình hình. Sự kết nối bởi mạng xã hội làm cho những hình ảnh này các nhanh chóng trở thành phổ quát. Đồng thời nó làm cho quá trình nhị nguyên hóa xảy ra trong cá nhân cũng như cộng đồng. Sự phân cực xảy là sự kết quả của sự dị biệt (Derrida), theo đó, cá nhân luôn đứng giữa lằn ranh của việc chọn cho mình một sự khác biệt hay trở về với đám đông.
Cấu trúc nhị nguyên giữa thành công và thất bại vô tình làm cho con người xa rời thực tại xung quanh để đẩy trí tưởng tưởng vào những gì bên kia. Đồng thời, tha hóa chính mình bởi những gì chưa hoàn hảo tồn tại trong chính bản thân. Sự thất bại vì thế là xác chết và chúng ta vô tình bên lề hóa tất cả những thực tại xem ra là bình thường. Mồ hôi, nước mắt, cái chết thay vì được trực quan (perceive), cảm nhận thì nhanh chóng biến thành xa lạ bởi chúng là biểu tượng nghịch chiều với thành công, là bên kia của thành công.
Biến đời sống thành một cái gì bên kia trí tưởng tượng và bên trong bàn tay. Thành công bao giờ cũng là của người khác...kể cả những người thành công cũng nghĩ vậy. Ví chăng những biểu tượng cung cấp cho con người khả thể suy tư (Ricoeur), nhưng biểu tượng thành công của thời đại lại giới hạn suy tư về những gì bên kia. Chúng ta cần những biểu tượng của thất bại...như sự phá vỡ sự thống trị của thành công. Ít nhất về mặt ngôn ngữ, khái niệm “thành công” và “thất bại” làm cho trí tưởng tượng vụt mất khỏi chủ thể của chính nó.
Nó làm cho con người đi ra và chạy trốn thay vì đi vào và đón nhận.
Vậy đâu là thành công thực sự - thứ thành công không bị chi phối và bị quá trình biểu tượng hóa định hình?
Trả lờiXóaThành công là một khái niệm mà tự nó là thực tại gắn liền với hoàn hảo của hiện hữu, dù có nhiều cấp độ. Thành công hiểu theo kiểu này là Being (gắn liền với sự trọn vẹn của hiện hữu). Thành công theo nghĩa biểu tưởng là những việc nền văn hóa hiện đại cố gắng gắn ý niệm thành công với having mà nhầm tưởng với nó là hạnh phúc (Aristotle). Ở đây không nhắm đến thành công thực sự nhưng nhắm tới việc khái niệm hóa thành công thành những biểu tượng của chủ nghĩa tiêu thụ làm con người vật hóa chính con người như là sản phẩm thay vì làm chủ thể.
Trả lờiXóa