Thiên Đường bị mất
Thiên Đường bị mất
Nhớ
là chờ đợi một điều gì đang đến. Một sự vọng lại từ tương lai chứ không phải từ
quá khứ. Hiện tại không thể thõa mãn, quá khứ chỉ còn xuất hiện dưới những dấu
vết đứt đoạn. Tương lai vì thế là sự vực lại cuối cùng, là cơ hội cuối cùng để
tìm lại những gì đã đánh mất hay còn sót thưa thớt từ quá khứ. Hy vọng từ những
dấu vết từ việc quá khứ muốn giữ lại bởi sự vô tâm của sự kiện. Sự đứt đoạn là
một nổ lực thanh lọc nhưng cũng là dấu hiệu của một con người bị chia cắt bởi sự
kiện.
Trong
cuộc chuyện Huệ Tím, Hesse mô tả về hành trình một cậu bé có một tuổi thơ đẹp với
bông hoa, đến nỗi Huệ Tím với cậu như là một. Cuộc sống của câu có một trung tâm
duy nhất : Thiên Nhiên. Nỗi ngạc nhiên và sự thất vọng đến từ Huệ Tím.
Thiên Nhiên cho cậu là chính cậu.
Nhưng
rồi như một người bình thường của thời đại. Cậu đi tìm kiếm hạnh phúc bằng danh
vọng, học vấn, tiền bạc. Sự mở ra với những giá trị này đưa cậu đi vào một thế
giới khác và chẳng bao giờ thỏa mãn được. Rồi cậu gặp một cô gái. Sức hấp dẫn của
cô gợi nhớ một cái gì đó từ quá khứ. Từ thiên đường nào đó cậu đã trải qua và
chỉ còn để lại một dấu vết nào đó xen lẫn với những gì cậu đang tìm kiếm. Liệu
có quá muộn màng ? Có một khoảnh khác nào đó trong quá khư đẹp hơn những gì cậu
đã kinh nghiệm khi cậu lớn như con người ?
Sự khao khát thống trị làm con người xa rời chính họ. Con người thờ phượng chính những giá trị họ tạo nên.
Hành
trình tiếp theo của cậu là tìm kiếm chính bản ngã dường như đã ẩn sâu trong khi
cậu phô diễn chính mình cho thế giới, khi cậu chạy theo một đám người không hiểu
rõ chính họ. Nhưng cậu đã quay lại. Tìm kiếm chính mình trong những gì sâu
thẳm nhất để tìm kiếm một sự ngạc nhiên mới. Là đứa trẻ trong người lớn.
Người lớn với trái tim thương tổn. Có một đám người đang đi và có một kẻ quay lại
tìm kiếm một điều gì đó. Đám người cũng quay lại cậu bé bởi sự hoảng hồn về những
gì mình đang tìm kiếm. Tại sao cậu quay lại ? hay là cậu đang đi tới chúng ta mới
là kẻ đang quay lại ?
Trở
về
với những gì người Sufi tìm kiếm không chỉ là ăn chay là đánh tội nhưng là sự tước
chính những giá trị mình đang mang vào mình và để mình trần trụi như một đứa trẻ.
Nghèo khó trước thế gian và lấy Chúa làm sự giàu có duy nhất. Để tìm kiếm niềm
vui của con tim trong sự cay đắng thiêng liêng (S.126). Sự hoán cái vì thế không
còn là sợ hãi nhưng còn là hy vọng. Sợ hãi là vì “Chúa đẩy tôi biến mất khỏi
chính tôi” nhưng hy vọng vì “ Ngài trả tôi lại chính tôi”. Từ tha hóa trở về chính
mình. Trở về nhờ chủ động từ bỏ và hy vọng được trả lại từ Ngài.
Lại một lần nữa ngạc nhiên không phải về thế
giới hào nhoáng, lẫn hoen ố bên ngoài nhưng là ngạc nhiên về một thế giới sâu
thẳm bên trong mà ta đã luôn đánh mất, đã luôn đẩy mình ra xa chính mình. Một
Thiên đường bị lạc mất bởi ảo ảnh và vô minh. Mà vô minh đầu tiên là ảo tưởng về
sự thống trị thời gian.
Lost
Paradise
Nhận xét
Đăng nhận xét