Mất dấu
Mất dấu cội nguồn
Thường một ngôn ngữ được đánh dấu bởi những dấu âm để xác định âm sắc. Nhưng chữ Arabic và Urdu thì những dấu âm lại chính là nguyên âm. Nếu không có nó thì chắc chắn sẽ không thể nhìn chữ mà đọc được. Hiện tượng là người sử dụng cả Arabic và Urdu đều bỏ các dấu âm trong các giao tiếp hằng ngày bằng văn bản. Đặc biệt hơn, họ dùng chữ cái Roman để ký âm cho tiếng nói. Sự kiện này nói lên điều gì ?
Từ tư duy đến ngôn ngữ, từ tư tưởng thuần túy đến hình ảnh âm thanh và đến chữ viết liệu có sự đứt đoạn ?
Dường như sự sói mòn dấu là hệ quả tất yếu của sự nhanh chóng hoá toàn cầu. Nếu dùng chữ Roman thì số âm phải viết chỉ có một nữa. Nhưng đồng thời, nó cho thấy ngôn ngữ có sự đồng thuận trong cách dùng hay đúng hơn là một hình thức sống. Sự sói mòn chính là hệ quả của sự đánh mất nguồn gốc văn hóa, vốn được định hình bởi chữ viết ( Rousseau). Nhưng nó tiến đến một thứ văn hóa lai tập bởi đông phương và Tây Phương, là giao thoa hay là hỗn loạn ?
Sự mất dấu cho dầu nói lên được tính đồng thuận thì nó cũng cho thấy sự đơn giản hóa đã làm cho chính ngôn ngữ thi ca trở thành một thứ ngôn ngữ chỉ còn được dùng theo nghĩa phương tiện, nghĩa là hữu dưới bàn tay con người. Người ta đã loại bỏ sử tính trong các quy tắc chữ viết, vốn được hình thành dài từ một sự giao thoa văn hoá với nhiều vùng lân cận. Ví dụ người ta sẽ không hiểu được tại sao chỉ có ba âm (pesh, zar và zebra) là được đánh dấu ? Hay tại sao khi từ Arabic, người Ấn độ lại thêm vào 4 phụ âm ?
Chính việc khép mình để hiểu trong chính mình đã làm cho thứ ngôn ngữ hay cách sống của cộng đồng ngôn ngữ đó bị đóng khung và không còn sức Lan rộng. Vì nó không cỏ khá năng trở về theo con đường lịch sử. Nó chỉ còn lại tiếng nói không được ghim chặt vào quy tắc chữ viết và dễ dàng ngã theo bất cứ nền văn hoá quyến rũ nào , vốn được biết đến với sự nghiêm ngặt trong chữ viết và dễ dàng cho sự phổ quát.
Nếu nền văn mình Ấn độ được định hình bởi ngôn ngữ thi ca thì sự kiện ngôn ngữ dần bị anh hoá hay đa phần người dân không còn có thể lần theo được những quy tắc thần thiêng được ẩn dấu trong ngôn ngữ. Chính hiện tượng ngôn ngữ này cho thấy một sự tục hoá âm thầm đang xẩy ra tại nhiều quốc gia Nam Á ( silent secularism), vốn được biết đến như là gốc gác của những tôn giáo lớn.
Nếu việc cố định dấu định hình cho các phát âm của một dân tộc thì việc đánh mất nó lại làm cho dòng chảy ngôn ngữ trở nên xáo và hỗn loạn. Sự vay mượn hay đan xen trở thành một hình thức thoái hóa văn hóa về cội nguồn.
Phải để ý đến dấu!!! Vì nó là dấu vết cội nguồn. Vì dấu nói đến cách phát âm và cách phát âm được gợi lên từ nội tâm, vốn được ban tặng từ thần linh chứ không đơn thuần từ tự nhiên. Cố định âm sắc làm ngôn ngữ bị giới hạn nhưng giảm thiểu nó làm nó chết đi !!!
Nhận xét
Đăng nhận xét