Vội Vàng
Trách ta vội vàng nên đánh mất…
Trách ta một lần không nói rõ…
Nên đánh mất ngày vui…
…sẽ không vội vàng nữa
..như bây giờ
(Vội Vàng- Đức Trí)- https://www.youtube.com/watch?v=MmJl56FyAP4
Tựa đề dường như đã nói lên quá
nhiều khi ta nhìn lại đời sống hiện đại. Hầu như quá vội…để làm gì ?
Kẻ vội đứng giữa căng thẳng giữa
việc bị thúc đẩy giữa ý thức phải đạt hết mọi mục đích nằm trong tầm tay và ý
thức rằng, có cái gì đang nắm giữ, kiểm soát mình : thời gian.
Bị kìm nén bởi thời tính, kẻ vội
tìm cách giải trừ chính giới hạn bởi ảo tưởng : chiếm được những cái khác, thời
gian sẽ vĩnh cữu, mình sẽ là ông chủ của thời gian, sẽ ngồi yên và thưởng thức
thời gian. Hay đúng hơn, khi có được tất cả, mình có thể nằm ngoài thời gian.
Nhưng làm thế nào con người đạt
được khoảnh khắc nhưng không (nothing)
? nếu ta chỉ loay hoay để tìm kiếm những cái thường nghiệm ?
Nhìn lại suy nghĩ trên, ta lại tự
hỏi tại sao ta lại vội kể án những kẻ vội ? hẳn là họ có lý do để vội. Ý nghĩa
nãy sinh từ chỗ tìm kiếm một ý nghĩa trong thời gian hữu hẳn hẳn là quý hơn kẻ
đứng ngoài để nhìn thấy kẻ khác vội vàng ?
Có một cách thức hiện hữu nào
khác ngoài vội và thờ ơ đời sống (life) ? Làm sao để thưởng thức cuộc sống mà không vội
?
Làm sao có thể du dương
Da da
da da da da da
Da da
da da da
Khi
bài vở chất núi...
Da da
da..da da da da
Nhận xét
Đăng nhận xét