Không có em
Không có em còn ai với
ai…
Không có em đường xa
quá xa…
Không có em buồn vui với
ai…
Không có em…
Trịnh Công Sơn trong nỗi
nghẹn ngào của chia ly đã mô tả tâm trạng của một kẻ bị bỏ lại, bị ném lại đàng
sau bởi kỷ niệm. Giờ đây, hiểu theo nghĩa của Claude Romano, em ra đi là cả một
biến cố mà người xung quanh chẳng hiểu gì; trong khi người bên trong cảm thấy bị rung lắc tận tâm
can.
Em, một con người, là kẻ
không hiểu vì sao đã đi vào khung trời bận tậm của tôi, đã thu hút tôi vào một
không gian, ở đó, mọi thứ gắn chặt với em bỗng nhiên có ý nghĩa với tôi. Như một biến cố chụp lấy tôi, lôi kéo tôi ra khỏi
mọi dự phóng trước đó và giờ đây mọi kế hoạch, mọi dự phóng của tôi đều có em.
Biến cố em đến mang lại
một bản văn để tôi thông diễn, nghiền ngẫm. Để tôi thuộc trọn và ở yên.
Nhưng em ra đi !
Biến cố này xé rách tất
cả bản văn, loại bỏ mọi ý nghĩa, đẩy tôi ra khỏi cuộc sống của em để tôi chơ
vơ, lạc lõng, chán ngán. Khi em đến tôi đã sợ về một ngày em ra đi, nhưng khi
em ra đi, nỗi sợ biến thành một cái gì đó hối tiếc, cay đắng. Biến cố kéo tôi
vào rồi lại đẩy tôi ra làm như tôi là một kẻ đáng nguyền rủa, biến tôi thành
trò đùa, tầm thường.
Nhìn kỹ ra, em đến-đi
là lẽ bình thường thôi. Bởi vậy mà Trang Tử đã cười vì vợ mình chết, vì như thế
là để em vào cõi tự nhiên, về cõi em đã từng thuộc về.
Nhưng ta chẳng thể nếm
trải được trạng thái tiêu diêu ấy của
Trang Tử. Ta bị nhấn chìm vào Biến Cố, bị nhào nặn, xay nát rồi bị đẩy ra. Giờ
đây, sau khi trải qua Biến cố em đến và đi, tôi đổi khác.
Tại sao con người luôn
phải sống bị động đáng thương như vậy
trong những năm tháng mình sống? Vì giới hạn, vì luôn mở ra, vì họ đang chờ đợi,
đang đón gặp những bản ngã khác để gặp lại chính mình…vì là người-bị ném vào thế
giới.
Kẻ bị đẩy ra hiểu hơn về
chính mình, họ hiểu mình cần những biến cố để đến với mình. Không có ai đi ngang qua đời, không có ai đến và đi, tôi hẳn ít gần gũi với mình
hơn, hẳn xa lạ với mình hơn.
Nhưng sao tôi lại bị đẩy
vào biến cố? Heidegger chắc hẵn sẽ nói, vì ta đã quan tâm, đã mở ra. Nhưng sâu xa hơn, chúng ta là những hữu thể hiện hữu với. Nhưng có phải với tất cả ? Huyền nhiêm tình yêu có tiếng
nói ở đây vì giữa bao nhiêu người, tôi chỉ quan tâm tới em, chỉ muốn hiện hữu với
em và nhờ hiện hữu với em tôi đạt tới
chỗ là chính mình, là không phải em.
Em ra đi vì thế là tất yếu. Tạo hóa
đã cho em đến rồi đi chỉ để tôi ra rồi vào trong tôi. Tôi đi vào biến cố để trở
về chính tôi. Adam cần Eva để hiểu chính mình hơn, một kẻ ích kỷ và có khả năng
đổ lỗi. Bởi thế mà ông đã từng phàn nàn, tại sao Ngài lại ban Eva cho con. Có lẽ
Chúa sẽ phán, vì như thế con là con hơn.
Tất cả cũng chỉ để nói
rằng, cũng giống như tôi không phải sinh ra để em sở hữu, em là em, là riêng em, là sự đơn nhất không thể thậm thấu. Sau cái ảo tưởng sở hữu, Biến cố dạy tôi
bài học, hãy để em là em thì tôi mới trở thành tôi, tôi không có em, không thể có em, không nên nghĩ sẽ có em vì như thế ngu
xuẩn, là ích kỷ hay nói như Kant, là không xứng
đáng với nhân cách vì tôi không thể đối xử với người như phương tiện,
phương chi đó là em. Vì có thì sẽ mất,
còn là thì còn mãi.
Cuối cùng, chỉ còn tôi với tôi vì nỗi nhớ, xao xuyến
đều không là em, trí tượng tưởng đã tái tạo nên em để thõa mạn nhu cầu là
chính tôi của tôi.
Nhưng trước đây tôi đâu
có nhu cầu ấy, thì ra là nhờ em.
Không có em thì tôi là tôi.
Nhớ thực ra chỉ là.. chờ một cái gì đó đang đến....
June ...2022
https://www.youtube.com/watch?v=BDGZJBSyzM4

Nhận xét
Đăng nhận xét