Bài đăng

Lạc nhịp

Hình ảnh
  Lạc Nhịp Có những khoảnh khắc, ta nhận ra mình đã lạc nhịp với chính đời sống đang diễn ra. Không phải vì ta muốn thế, mà bởi ta đã để mình bị cuốn vào những vòng quay của bổn phận, những kế hoạch chưa thành, những điều phía trước đang đòi hỏi ta phải bước tới. Trong sự chuyển động liên tục ấy, ta bỗng không còn ở đây nữa. Lạc nhịp không đơn thuần là đi chậm hơn hay nhanh hơn người khác. Nó là một trạng thái mất kết nối — khi ta không còn cảm nhận được điều mà người xung quanh đang sống, khi ngôn ngữ của họ trở nên xa lạ, và ánh nhìn của họ không còn phản chiếu điều gì trong ta. Khi ấy, ta không hiểu, không muốn hiểu, và dần dần không muốn hiện diện nữa. Lạc nhịp là khi quá khứ không còn cho ta chỗ nương tựa, mà tương lai lại không ngừng kéo ta về phía trước. Ta bị phân mảnh giữa hai hướng thời gian: một bên là điều đã qua nhưng chưa được hiểu, một bên là điều chưa tới nhưng đã muốn chiếm lấy hiện tại. Trong khoảng trống giữa hai chiều ấy, ta đánh mất chính “bây giờ”. Khi bị...

Ngày truyền giáo: Chỗ đứng cho một câu hỏi

Hồi nhà tập tôi có đọc được một câu chuyện ngắn của một nhà truyền giáo người Pháp làm sứ mạng tại Ấn Độ, khi còn trẻ  ông đi du lịch tại Ấn Độ , nhìn ngắm những người nghèo , ông nghe trong lòng vẳng lên một câu hỏi : còn những người này thì sao ? Ông đi vào một dòng thừa sai, từ bỏ đất Pháp và không bao giờ nghĩ về việc trở về nữa. Người ta thường nói, các nhà truyền giáo xưa có ánh mắt hướng thẳng về phía trước. Nhưng tôi nghĩ, ánh mắt ấy không chỉ nhìn về một chân trời địa lý, mà còn là một hành trình đi sâu vào nội tâm. Họ mạo hiểm "đi vào tâm thức của con người một lần nước". Và kỳ lạ thay, khi dấn thân vào tâm thức của tha nhân, họ lại bắt đầu một cuộc khám phá sâu xa hơn chính lòng mình. Họ được mời gọi mở ra cho những gì khác biệt, và trong sự khác biệt ấy, họ nhìn thấy những góc khuất của chính cõi lòng mình. Đó là sự thay đổi góc nhìn về thực tại, không chỉ của thế giới bên ngoài, mà còn của thế giới bên trong. Trên hành trình ấy, phải chăng họ cảm nhận một cách s...

Thưởng thức hiện diện

Có một nỗi buồn âm ỉ, lác đác như những hạt bụi rơi chậm, chôn lấp từng kỳ vọng, từng ước mơ, từng đường gân tham vọng. Nó không ồn ào, chỉ lặng lẽ co kéo tâm hồn, khiến ta rụt lại trước những dự phóng và kế hoạch chinh phục, như thể mọi khát vọng đổi thay, mọi mong muốn thành công đều trở thành một thứ xa xỉ. Trong đêm lạnh, thời gian như giãn ra. Ta ngồi lại với bóng tối, để nhìn ngắm những giờ khắc nóng rực đã trôi qua, để lục tìm những lớp bụi bặm đã nếm, những vết thương cũ cựa mình trên từng thớ thịt. Sự bất hạnh chạm đến không theo cách dữ dội, mà như một hơi thở dài, lướt qua từng chi thể, khẽ khàng nhưng không thể phủ nhận. Có một ước mơ vẫn còn đó, nhưng lại bị phủ kín bởi thất vọng. Ta nhìn thấy trong mắt người khác một thứ ánh sáng—đầy hy vọng, trong vắt—mà mình không thể chạm tới, không thể mang về, không thể biến thành hiện thực. Cảm giác ấy như một nghẹn ngào nuốt vào trong, vừa luyến tiếc vừa chán nản, như thể chính bản thân cũng đang trở thành một khán giả bất lực trướ...

Thay đổi hay là đánh mất?

Hình ảnh
  Thay đổi hay là đánh mất? Có sự thay đổi nào không đi kèm mất mát? Có mất mát nào không kéo theo một sự biến đổi, một gương mặt mới? Đâu là ranh giới giữa thay đổi và đánh mất — có khi nào ta thay đổi mà vẫn giữ nguyên vẹn? Khi bước vào một nền văn hóa mới, con người ta thường đứng trước một ranh giới mong manh, và đôi khi đầy nguy hiểm: ranh giới giữa sự thích nghi và sự đánh mất chính mình. Những điều mới mẻ, những khả thể chưa từng biết, có thể phá vỡ những hình ảnh ta từng mang trong đầu về thế giới. Chúng có thể mở ra những ảo tưởng, những vẻ hào nhoáng mà ta khao khát trở thành. Nhưng ở đâu có cái mới, ở đó có đòi hỏi phải thích nghi. Hoặc là thích nghi, hoặc là bị loại trừ. Thế nhưng, trong nỗ lực thích nghi ấy, luôn tiềm tàng khả thể của sự mất mát — mất đi bản chất, mất đi sự nhất quán nội tâm, chỉ còn lại một cái hình mờ nhòe của chính mình. Trong cố gắng hòa nhập, đôi khi ta đánh rơi luôn cả lý do khiến mình muốn hòa nhập ngay từ đầu. Ai cũng khuyên: hãy thay đổi ...

Tản mạn về cái chết !

  Nói về cái chết là nói về điều ta không hiểu hoặc chưa hiểu. Khi ta hiểu đúng, ta không còn có thể diễn đạt !!! Nhưng phàm là người, ta cũng không miễn nhiễm việc phải nói về cái chết. Như một bóng ma, càng nhìn ta càng bị vụt mất. Phải chăng, ta luôn nghĩ cái chết là điều bình thường đối với người khác, nhưng lại là điều bất thường đối với chính mình? Như thể, ta không theo quy luật tự nhiên. Như thể ta đang sống ở một thế giới khác, nơi khát vọng vĩnh cửu được đồng hóa với thực tại mong manh này. Như thể cái chết chỉ dành cho người khác, còn ta chỉ có thể chết khi đã thỏa mãn trọn vẹn mọi khao khát của cuộc đời. Thế nhưng, chính cái chết — vốn bị ta đẩy ra bên lề — lại là điều quyết định toàn bộ đời sống. Cuộc sống, xét cho cùng, là một sự chuẩn bị cho “biến cố” ấy. Khi ta nhận diện cái chết như một phần tất yếu của đời người, nó không còn là điều xa lạ. Cái chết, trong ánh sáng ấy, khoác lên mình hình hài của ý nghĩa và hy vọng. Khi nó đến gần, ta chạm được vào chiều sâu thẳ...

Buồn ơi, Chào Mi

Hình ảnh
  Buồn ơi, chào Mi Francoise Sagan, đã vẽ nên một bi kịch trong Buồn ơi, chào Mi : cuộc xung đột giữa tự do và trật tự, giữa bản năng và ý thức, giữa khoái lạc nhất thời và ý nghĩa bền vững. Bản chất cuộc sống hẳn là vậy, là sự đấu tranh giữa hai đối cực, là nỗi nhớ, là sự cưỡng bức, là sự dứt bỏ và nỗi nhớ nhung.  Cécile – nhân vật chính – không chỉ là một cô gái trẻ sống buông thả theo cha. Cô là hiện thân của một con người đang đi tìm tự do tuyệt đối – một tự do không bị ràng buộc bởi đạo đức, bổn phận, hay định chế xã hội. Cô sống bằng giác quan, bằng khoái cảm, bằng sự phiêu lưu của tâm hồn không giới hạn. Trong cô là tinh thần nổi loạn: con người được ném vào cuộc đời mà không có hướng dẫn, không có bản đồ, chỉ còn lại chính mình và sự lựa chọn. Chọn là sống ! Ràng buộc là chết !!! Cha cô – Raymond – là một người đàn ông vô trách nhiệm, sống trọn vẹn với khoái lạc. Ông không cần lý do để yêu, để thay đổi người tình, để sống như thể cái chết không tồn tại. Cécile học ...

Con nghĩ sao

Hình ảnh
  “Con nghĩ sao?” – Hôm nay là lễ Eid al-Adha, ngày mà người Hồi giáo tưởng niệm hành động hiến tế của Ibrahim (Abraham). Câu chuyện này không chỉ là biểu tượng tôn giáo, mà còn là huyền thoại sâu xa về đức tin, sự nghi ngờ và sự trưởng thành nội tâm. Khi đối chiếu trình thuật Hồi giáo và Kitô giáo, chúng ta không chỉ gặp hai tôn giáo, mà còn thấy hai chiều kích hiện sinh của đức tin: đồng thuận và nghi ngờ. 1. “Con nghĩ sao?” –   Apraham hỏi Ismael Trong Qur’an (Surah As-Saffat 37:102), Ibraham không chỉ thi hành mệnh lệnh thiêng liêng. Ông đối thoại với con mình, mời gọi Ismael cùng bước vào hành trình thử thách.  Khi đứa trẻ đến tuổi có thể cùng cha làm việc, Ibrahim nói: “Hỡi con yêu dấu, cha thấy trong giấc mơ rằng cha đang hiến tế con. Con nghĩ sao?” Câu hỏi “Con nghĩ sao?” không chỉ là hỏi ý kiến, mà là cách ông trao cho con quyền tự do suy tư, quyền đồng thuận, quyền lựa chọn bước vào đức tin.   Apraham hiểu rằng, giờ đây con mình đủ lớn để suy ...