Lạc nhịp
Lạc Nhịp Có những khoảnh khắc, ta nhận ra mình đã lạc nhịp với chính đời sống đang diễn ra. Không phải vì ta muốn thế, mà bởi ta đã để mình bị cuốn vào những vòng quay của bổn phận, những kế hoạch chưa thành, những điều phía trước đang đòi hỏi ta phải bước tới. Trong sự chuyển động liên tục ấy, ta bỗng không còn ở đây nữa. Lạc nhịp không đơn thuần là đi chậm hơn hay nhanh hơn người khác. Nó là một trạng thái mất kết nối — khi ta không còn cảm nhận được điều mà người xung quanh đang sống, khi ngôn ngữ của họ trở nên xa lạ, và ánh nhìn của họ không còn phản chiếu điều gì trong ta. Khi ấy, ta không hiểu, không muốn hiểu, và dần dần không muốn hiện diện nữa. Lạc nhịp là khi quá khứ không còn cho ta chỗ nương tựa, mà tương lai lại không ngừng kéo ta về phía trước. Ta bị phân mảnh giữa hai hướng thời gian: một bên là điều đã qua nhưng chưa được hiểu, một bên là điều chưa tới nhưng đã muốn chiếm lấy hiện tại. Trong khoảng trống giữa hai chiều ấy, ta đánh mất chính “bây giờ”. Khi bị...