26-4
26-4 26-4…5 năm trôi qua…Ông C đã chết chưa ? Câu chuyện vẫn ám ảnh tôi…bởi cái trần trụi, ngơ ngác, hôi hám của một sinh mạng trên tay mình. Không phải là một bản văn triết lý, không phải là một vẻ đẹp của những tỷ lệ hài hòa của hình học hay kiến trúc mà là …một con người. Câu hỏi về sự tận cùng một con người khi bị gãy gập bởi đau khổ, bởi sự vươn dậy khỏi cú đấm quyết định không dành riêng xho con người này. Đúng hơn, ông không còn khả năng đặt câu hỏi...ông ăn..hiện hữu...và ..chết. Trước một con người không còn khả năng vươn dậy…tôi thấy thật nhẹ nhõm khi ông ra đi…được đón chờ…bởi một thế giới dành cho ông chứ không phải thế giới này. Tôi và ông…trong căn phòng lạnh…ông chết còn tôi sống…nhưng hẳn là có một kẻ đang chết khi còn sống…còn người kia thì chết trong niềm hy vọng được sống..ít nhất ông còn sống trong lòng tôi… Ông chết thì tô...