Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2023

26-4

  26-4 26-4…5 năm trôi qua…Ông C đã chết chưa ? Câu chuyện vẫn ám ảnh tôi…bởi cái trần trụi, ngơ ngác, hôi hám của một sinh mạng trên tay mình. Không phải là một bản văn triết lý, không phải là một vẻ đẹp của những tỷ lệ hài hòa của hình học hay kiến trúc mà là …một con người. Câu hỏi về sự tận cùng một con người khi bị gãy gập bởi đau khổ, bởi sự vươn dậy khỏi cú đấm quyết định không dành riêng xho con người này. Đúng hơn, ông không còn khả năng đặt câu hỏi...ông ăn..hiện hữu...và ..chết. Trước một con người không còn khả năng vươn dậy…tôi thấy thật nhẹ nhõm khi ông ra đi…được đón chờ…bởi một thế giới dành cho ông chứ không phải thế giới này. Tôi và ông…trong căn phòng lạnh…ông chết còn tôi sống…nhưng hẳn là có một kẻ đang chết khi còn sống…còn người kia thì chết trong niềm hy vọng được sống..ít nhất ông còn sống trong lòng tôi… Ông chết thì tô...

Một mình với hư không

  Một mình với hư không   Trời như rất gần  Một bóng trong chiều hoang Đời qua rất vội Sao ta vẫn lẻ loi Một mình lặng lẽ trên đồi cao Chỉ biết ôm cỏ úa vào lòng Gió ngẩn ngơ chiều nay Một mình với hư không  Một đời trong quạnh hiu Chiều xé nát tim ta  Chiều trôi trong xa vắng  Phía trời xa lẻ loi bóng trăng tà   Những ngôn từ quá tràn, hay quá ray dứt được ban tặng cho nhạc sĩ Phú Quang. Từ những ngôn từ có sức dựng nên một cõi sống này, Phú Quang chạm đến một điều gì rất hiu quạnh : Một mình với hư không Hư không không phải là không có gì, mà là không thể không có gì, một sự đàn áp kinh khủng dồn ép hiện hữu phải quên đi chính mình nhưng đồng thời phải hiện diện như chính mình. Một không gian xen vào giữa ta và tất cả để ta cảm thấy mình luôn khác biệt và cô đơn. Một mình với hư không vì thế là khoảnh khắc nhận ra sự mong manh trong hiện hữu, một lỗ hổng xen vào giữa làm ta không còn nắm bắt chính mình như một cái gì...