Chơi trò chơi
Chúng ta đều là kẻ thất bại trong trò chơi cuộc đời. Luật chơi rất nghịch lý, ai bước vào cuộc chơi phải rời cuộc chơi trong tư thế của kẻ thất bại. Nếu tiếng khóc chào đời báo hiệu tính vô lí trong khi bước vào trò chơi, im lặng của giờ phút lâm chung cho thấy sự thanh thản của việc không còn phải chơi một trò chơi mà càng cố gắng càng thua cuộc. Tiền bạc, sức khỏe, danh dự, tình yêu, đạo đức tất cả đều chỉ là những ngôn ngữ bị vứt lại, tước đoạt khi tiếng còi kết thúc trò chơi vang lên. Tất cả đều cố để tìm một thứ gì để có thể bị tước đoạt trong im lặng. Càng có nhiều dường như ta càng khó chấp nhận quyền lực của trọng tài. Càng ghi nhiều bàn thắng chúng ta càng thấy hụt hẫng ? Nhưng, nhà viết kịch người Đức Schiller có một nhận định rất thú vị “con người chỉ chơi đùa khi là người trọn vẹn và con người chỉ trọn vẹn khi chơi đùa “. Trò chơi cuộc đời hẳn còn một chiều kích đã bị bỏ qua, hẳn là chúng ta thích đứng ngoài để nhìn kẻ thắng người thua như những khán giả, đ...